Tạm biệt, một lần cho vẹn ba năm.
Vậy là đã 1128 ngày chúng ta biết được tên riêng của nhau,
và 207 ngày kể từ khi tất cả những tên riêng đó được thay thế bằng cùng một cái tên duy nhất – mình hô “Một Bảy”, các bạn đáp “Hai Không”.
Cho dù mai này có đi xa muôn ngả, thì những mảnh kí ức đỏ vàng lục lam vẫn sẽ an yên luôn mãi trong ổ đĩa thanh xuân của-chúng-ta.
Dông dài cách mấy cũng không đủ, tiếng cảm ơn nói đến mấy cũng không vừa. Nhưng đồng hồ đã điểm, một ngày mới lại sắp đến và thời gian cũng đã không còn. Thế nhưng, sự chia xa ngày hôm nay sẽ không phải là một dấu chấm hết.
Bạn và mình đã, đang và sẽ luôn ở đây
vì mình đã “có bao giờ rời đi”?